Ngày 23 tháng Mười một năm 1992, lần đầu tiên tôi đặt chân đến Việt Nam, tại thành phố Hồ Chí Minh, trước đây được biết đến với cái tên Sài Gòn. Tôi vừa mới nhận nuôi một đứa trẻ, tôi không biết gì về bé và hơn hết tôi không biết rằng tôi cũng sẽ được “nhận nuôi” ngay tại đất nước này…
Kể từ đó, tôi đã trở lại nơi đây thường xuyên, lúc thì một mình hoặc với con trai tôi, lúc thì với các nhóm hoặc bạn bè. Tôi đã ngừng đểm từ chuyến đi thứ ba mươi. Tôi nghỉ hưu từ năm 2013 và hiện có thể ở Việt Nam lâu hơn, đôi khi hai lần mỗi năm. Tôi sống trong một gia đình người Việt Nam và cũng sống cùng những đứa trẻ trong cô nhi viện, nơi con trai tôi đã ở vào thời điểm con được nhận làm con nuôi.
Tôi mong muốn và có nhu cầu chia sẻ những kỷ niệm, những cuộc gặp gỡ và kinh nghiệm sống của mình với trẻ em khuyết tật, với nhân viên trại trẻ mồ côi, cũng như với gia đình này, nơi mà tất cả các thành viên giờ đây chào đón tôi như người thân của họ. Tôi hy vọng, theo cách riêng của họ cùng với sự hào phóng và giản dị, bây giờ đến lượt tôi, tôi mời các bạn bước vào Việt Nam của tôi.
Cựu thư ký y tế Claude Coudert là một người tận tâm, ham học hỏi và nhiệt tình. Là chủ tịch một hiệp hội giúp đỡ những trẻ em kém may mắn ở miền Nam Việt Nam trong vòng mười hai năm, hiện bà theo đuổi hành trình một mình trên đất nước đã phần nào trở nên thân thiết và là nơi bà luôn mang nụ cười và sự giúp đỡ của mình cho những trẻ em dễ bị bỏ rơi nhất. Gia đình ở Việt Nam, những người đã đón tiếp và dành tình cảm cho bà trong nhiều năm qua, nơi mà bà đến ở hai lần mỗi năm, đã khẳng định rằng bà cũng đã được “nhận làm con nuôi” bằng cách long trọng tuyên bố: “Đối với chúng tôi, chị là người Việt Nam và chị là thành viên của gia đình chúng tôi!”
Leave a Reply